Nguyên Đỗ

Vàng Sắc Dã Quỳ

Lên xe chạy thẳng hướng Tây
Rời xa phố thị từ đây, về rừng
Tháng Ba bụi đỏ cả vùng
Pleiku chìm lại sau lưng khuất mờ
Đi về Chu Pah
Bơ vơ
Bên đường
Cây cỏ ngẩn ngơ như buồn
Ta về trở lại trên buôn
Làng xa hẻo lánh gió luồn qua phên
Trên đường
Xuống dốc
Đi lên
Dã quỳ vàng sắc
Hai bên đổi đời
Hồn Từ Thức
Lạc, đầy vơi
Động hoa vàng mở
Cả trời ngát hoa
Xuống xe trạm cuối nắng hoà
Đi vào buôn nhỏ làng xa một mình
Lối mòn cây lớn cao xanh
Giáo viên miền núi lặng thinh bước đều
Đường rừng khỉ vượn chim kêu
Giật mình lặng lẽ trời chiều đã nghiêng
Đường đời trăm nỗi niềm riêng
Hồn vang tiếng nước non thiêng trập trùng

Được bạn: Huyền Băng đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Vàng Sắc Dã Quỳ"